Dân cười khinh bỉ Đảng

Ngày 23/6, báo Tiếng Dân đăng bài “Cách mạng màu… đỏ” của nhà báo Nguyễn Thông.

Bài viết bình về tình trạng thối nát của giới quan chức, lãnh đạo Đảng, cũng như cách hành xử nhố nhăng, coi thường dân chúng của Đảng.

Thoibai.de giới thiệu bài viết này đến quý khán thính giả, nội dung như sau:

Hôm 21 – 22/6, báo chí mậu dịch đồng loạt đưa tin, Bộ Chính trị, Ban Bí thư, và Trung ương (dĩ nhiên đều của Đảng), đồng ý để ông Đinh Tiến Dũng trong nhóm 20 được “thôi” các chức vụ: Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy Hà Nội, cùng nhiều chức vụ lằng nhằng dây điện khác.

Đây là chuyện riêng của Đảng, nhẽ ra, dân không cần quan tâm. Tất nhiên, Quốc hội sẽ theo chỉ thị, chỉ đạo của Đảng, bãi “chức” Đại biểu Quốc hội của ông Dũng nay mai, cũng kiểu cho “thôi”. Quốc hội chả là gì, khi Đảng đã sức lệnh xuống, thì cứ thế mà làm.

Về sự việc này, có nhiều nhố nhăng. Nhẽ ra, từ quan chí dân, ai làm sai làm bậy, cứ chiểu theo pháp luật mà xử lý, không phân biệt quan hay dân. Đâu có cái thói quan làm sai thì chỉ xin lỗi, còn dân sai thì chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tay Mai Tiến Dũng, cựu chủ nhiệm văn phòng chính phủ, cả đời không biết có làm được điều gì để lại tiếng thơm hay không, nhưng phát ngôn được câu ấy quả thật lưu xú danh với đời.

Cả một bộ máy, từ ông cao nhất tới đứa cán bộ quèn, cả hệ thống chính trị với vô vàn tổ chức đoàn thể, cả hệ thống tuyên truyền tuyên giáo dày đặc… lúc nào cũng mở loa ca ngợi cuộc chống tham nhũng, nào “lò” đượm “củi” gộc, “củi khô củi tươi”, kiên quyết đến cùng, không có vùng cấm, nhưng khi cần đốt thì lại than rơm ướt rạ ẩm, bật diêm không cháy, lách kiểu này, né kiểu khác. Rõ nhất là việc tạo điều kiện cho đương sự “tự nguyện” làm đơn xin nghỉ việc, xin thôi chức, xin nghỉ theo nguyện vọng cá nhân. Cứ như trò đùa, coi thiên hạ không ra gì.

Xưa nay, đám quan lại quyền cao chức trọng, đám chóp bu cả Trung ương lẫn địa phương, chả có đứa nào lúc đương chức, đang hét ra lửa, ngựa ngựa xe xe, vênh vênh váo váo, nói ra một lời làm muôn người kinh sợ, chỉ muốn kéo bè kéo cánh, cha truyền con nối… lại tự nguyện tự giác bỏ chức bỏ ghế, bỏ quyền lực cả. Họa có điên. Đốt đuốc giữa ban ngày chẳng tìm ra. Nó có phạm tội, nhúng chàm, nó cũng giấu biệt.

Khi đã biết mười mươi nó phạm tội, hại dân hại nước, chỉ vơ vét cho bản thân và gia đình, dòng họ, thì cứ việc lôi ra mà trảm, từ long đầu trảm tới cẩu đầu trảm.

Như Bao Công thời xưa, đã “đốt lò” thì Bàng Thái sư cũng không tha. Nhưng Bao Công biết tôn trọng luật pháp, thời nay thì không thế. Ông hàng xóm nhà tôi bảo, kỷ luật mà đ*o [đéo] dám nói thẳng là kỷ luật, thì còn làm được trò gì.

Cứ tuyên truyền, huyễn hoặc về “lò” chống tham nhũng, vùng cấm vùng kiếc, thực tế lại khác hẳn, chỉ toàn lừa mị. Công khai lừa mị những người cả tin, ngây thơ. Thật buồn, đám cả tin ấy lại khá đông, hoặc do không biết gì, hoặc vì chút lợi cá nhân mình.

Nếu thực sự chống tham nhũng, không vùng cấm, có giỏi hãy lôi đám “có đơn xin thôi chức vụ, tự nguyện xin nghỉ việc” như Phúc, Thưởng, Huệ, Mai, Trần Tuấn Anh, Đinh Tiến Dũng ra đối diện pháp luật, xét xử một cách công bằng. Kẻ ngôi cao việc trọng cũng như đứa ăn trộm vịt, đều phải bình đẳng trước pháp luật. Đốt lò, cách mạng nửa vời, nói thật, giống như cuộc hí trường. Cách mạng màu, nhưng là màu… đỏ. Còn không, thì nên dẹp lò.

Dân biết cả, chỉ bởi họ không thể làm gì, nhưng họ cười khinh bỉ.

 

Hoàng Anh – thoibao.de